Những cánh chuồn tuổi thơ, những buổi chiều rong chơi bắt châu chấu, tìm xác ve, hay những tiếng cười trẻ thơ vang lên ròn tan giữa không gian rực rỡ cỏ hoa tại Ecopark đã trở thành cảm hứng của rất nhiều bài viết gửi tham dự cuộc thi Ecopark – Miền đất yêu thương.
Phát động cuộc thi viết với chủ đề về tình yêu thương, BTC mong muốn nối dài những câu chuyện bình dị nhưng chan chứa cảm xúc của cộng đồng cư dân Ecopark, góp phần lan tỏa những hành động, những cử chỉ đẹp, nhân rộng những niềm hạnh phúc nhỏ bé dễ bị lãng quên giữa cuộc sống ngày một hối hả, gấp gáp.
Sau hơn 01 tháng phát động, rất nhiều các bài viết chất lượng được gửi tới. Đôi lúc, BTC quên mất rằng mình đang là giám khảo của một cuộc thi, mà ngỡ tưởng như mình đang lạc bước trong thế giới của lòng nhân hậu sâu xa, nơi mà “thiên nhiên khi màn đêm buông xuống còn có thể trở thành những bài học ấu thơ có năng lực hướng thiện tuyệt vời” như trong bài viết gửi dự thi của tác giả Lương Thị Phương Thanh:
…”Băng qua những vườn hoa nho nhỏ trước nhà, tôi níu áo cậu nhóc 3 tuổi lại bảo: “Nhìn kìa con, những cánh hoa lạnh quá đang co ro lại này”. Tròn mắt nhìn, đôi mắt ấy ánh lên sự hoang mang.
“Con có biết ai là mẹ của những cây hoa này không”, Tôi hỏi
“Con không ạ”
“Chính là Đất mẹ đấy!”
“Con thử chạm tay vào đất dưới này xem, vẫn ấm lắm, không lạnh đâu. Dù thời tiết có lạnh nhưng những cây hoa này vẫn luôn được đất mẹ truyền hơi ấm vào rễ cây nên con không lo đâu, nó sẽ ổn thôi”
Tôi vẫn thường huyên thuyên như thế về mọi thứ , dù con trai không hiểu lắm, nhưng tôi tin chắc rằng con cảm nhận được sự yêu thương len lỏi trong từng cành hoa, kẽ lá, hòn đá, bụi cây”…
Mỗi ngày được đón những tia nắng ban mai xuyên qua những tán lá, quyện với không khí trong lành, ngắm bức tranh thiên nhiên với màu xanh mướt của cỏ cây, màu tím hồng của hoa lá, màu vàng của nắng sớm và màu đỏ mọng của ông mặt trời căng tròn lại khiến em bé trong bài viết của tác giả Lục Thị Việt Hồng trở thành “em bé hạnh phúc”.
…”Em bé hạnh phúc được thỏa sức khám phá thế giới quanh mình. Em say sưa cho những bạn chim, bạn gà ăn thóc. Em mê mẩn những bạn bướm đầy sắc màu bay xung quanh mình. Em tò mò với những bạn cóc, bạn ve sầu đang giấu mình sau lùm cây ngọn cỏ. Em hào hứng ngắm nhìn cầu vồng, ông mặt trời, mặt trăng đang lơ lửng trên khung cửa nhà mình”… Những xúc cảm tinh khôi của em bé hạnh phúc trước thiên nhiên chắn chắn sẽ đánh thức những rung cảm tuy bình dị mà vô cùng quý giá trong mỗi người, để chúng ta sống chậm lại và cảm nhận vẻ đẹp của những điều ngay sát quanh mình.
Những “em bé hạnh phúc” nối đuôi nhau đến trường – Ảnh: Cuong Nguyen
Với tác giả Nguyễn Thụy Anh, hình ảnh đàn chuồn chuồn nghiêng cánh trước ban công Rừng Cọ trở nên vô cùng gần gũi, gợi nhớ tới những kí ức bé thơ thân thuộc tưởng như đã mất – hình ảnh các cô bác hàng xóm cũ của khu nhà tập thể xưa ở Hà Nội: “ Những người hàng xóm có bát canh, đĩa ốc cũng mời nhau. Những người hàng xóm biết để ý trông nhà hộ cho nhà bên mỗi khi họ có việc về quê. Những người hàng xóm đôi khi to tiếng vì chuyện quét sân, tắc cống, nhưng rồi lại hồ hởi hoặc ngậm ngùi chia sớt buồn vui bên vòi máy nước công cộng thời bao cấp, ri rỉ những giọt nước quý giá mà họ cũng vẫn thường nhường nhịn cho nhau…Ban ngày ngắm cánh chuồn chuồn mong mỏng, thơ thới hoặc gấp gáp, ban đêm nghe tiếng những rễ cây đang nhẹ nhàng bám sâu vào đất và tiếng thở hiền hậu, êm ấm của những người hàng xóm ở đâu đó quanh tôi, thấy mình đang sống đủ đầy, với cả ký ức tuổi thơ dần hiện về ngày thêm rõ nét”…
Xe bus Ecopark – Hình ảnh gắn liền với mỗi cư dân nơi đây – Ảnh: Thủy Nguyễn
Đều là thương yêu, song nhiều cư dân lại dành tình cảm cho Eco theo một cách khác. Họ trân quý những giá trị lao động miệt mài của những cán bộ an ninh, xe bus, cây xanh đô thị đang đóng góp cho Eco. Những việc tử tế ở Ecopark đã khơi nguồn cảm hứng cho tác giả Ngô Trung Dũng để anh viết và chia sẻ với những người khác những văn hóa đẹp “có giá trị thanh lọc tâm hồn con người” ở Ecopark: “Những hành động nhỏ nhặt hàng ngày như nhường chỗ ngồi cho người già trẻ em trên xe bus, những mẩu tin giúp đỡ, chia sẻ trên mạng cộng đồng cư dân, tiếng trẻ em ríu rít chào người lớn trong thang máy, nụ cười thường trực của nhân viên phục vụ, những cán bộ ban cây xanh mướt mải thi công đường hoa phục vụ cư dân, du khách đón Tết, những anh lái xe Ecobus 30 Tết vẫn vui vẻ phục vụ bà con, những cán bộ an ninh tận tình giúp đỡ biết bao tình huống khó khăn,…cứ thấm dần, thấm dần, hình thành nên một “văn hóa Ecopark”, khiến các Ecoparker thấy yêu hơn mảnh đất này… Tôi cứ ngẫm nghĩ mãi về điều này, và muốn tìm cách lý giải tại sao một mảnh đất vô tri vô giác lại có thể cảm hóa, làm người ta trở nên thân thiện đến vậy”. Có lẽ bởi: “Ở Ecopark, nhịp sống dường như chậm lại. Những ai đi làm bằng xe bus của khu đô thị, lên xe có thể ngủ gà gật, đọc sách báo hoặc rì rầm trò chuyện, tuyệt nhiên không phải lo nghĩ đến trời mưa, nắng, hay nạn tắc đường. Nếu ai đó trót mang chút muộn phiền, khi về đến ngôi nhà Ecopark, nhìn thấy nụ cười của cậu bảo vệ, em lễ tân, sự bức xúc dường như vơi đi hết, trong lòng ta cảm thấy ấm lại và thanh thản lạ lùng..”
Lao động miệt mài không mệt mỏi của các cô lao công cây xanh đô thị Ecopark – Ảnh: Cường Nguyễn
Mỗi cư dân Ecopark, đều là những người đang góp phần lan tỏa những hành động đẹp, đánh thức những yêu thương bình dị tưởng chừng đã ngủ quên trong mỗi người. Còn rất nhiều những cảm nhận của các tác giả gửi bài viết dự thi xoay quanh cuộc sống tại Ecopark. Trong đó, 4 tác phẩm được đánh giá xuất sắc nhất bao gồm:
1. Giải nhất: Em bé hạnh phúc, tác giả Lục Thị Việt Hồng
2. Giải nhì: Chuồn chuồn tuổi thơ, tác giả Nguyễn Thụy Anh
3. Giải ba: Hạnh phúc xanh, tác giả Vũ Quỳnh Hương
4. Giải ba: Ecopark – Miền đất xanh vun đắp sự tử tế, tác giả Ngô Trung Dũng
Dù cuộc thi viết đã kết thúc, song những yêu thương và tình cảm của cộng đồng cư dân dành cho thành phố xanh Ecopark sẽ luôn luôn được vun đắp từng ngày bằng những hành động, nghĩa cử đẹp. BTC mong muốn trong tương lai gần, sẽ mở rộng hơn nữa những cuộc thi ý nghĩa như thế này, để cộng đồng Ecopark đều cảm nhận được cuộc đời trọn vẹn nơi đây.